HOÀNG TỬ, CHỜ EM TÌM ANH !
Quán cafe không còn xa lạ của vợ chồng tôi, phong cảnh quán bình thường, cũng chưa hẳn vì ưa chuộng hương vị cafe mà cửa hàng chúng tôi chọn đây là quán quen. Chỉ đơn giản và dễ dàng quán này se duyên cho việc đó tôi. Hai vợ ck đã đi một con đường vòng thật to lớn để rồi về lại địa điểm đây.Bạn vẫn xem: Truyện ông xã à em đề xuất bỏ cuộc rồi nên không
***
Tôi và anh là hai con người trọn vẹn trái ngược. Cho dù gia cảnh tôi không giàu sang nhưng ba chị em vẫn cố gắng cho tôi số đông điều xuất sắc nhất, nên nói theo một cách khác tính tôi vô lo, vô suy nghĩ từ bé, chỉ vô tư sống với tiếng cười cợt hàng ngày. Tốt nghiệp đh đi làm, bên cạnh đó tôi chưa lúc nào gặp chuyện khó khăn gì, mọi chuyện cứ do vậy mà đi nhưng cuộc sống không như mình mong muốn, tai họa đã ùa đến nhà tôi, cha tôi đầu tư chứng khoán thua thảm lỗ nợ hàng trăm ngàn triệu. Ở thời đó đầu tư và chứng khoán mới nổi công ty nhà đua nhau tiên phong tư, nhưng tự dưng nhiên thị trường chững lại vậy là có người nhảy lẩu, gồm người bán nhà đất cũng không đủ trả nợ. Số tiền đó quá lớn, tôi biết phụ huynh hết khả năng xoay sở thì mới nói cùng với tôi, shop chúng tôi bàn đủ mọi cách để có số chi phí trả nợ, ý muốn bán nhà, nhưng bán xong gia đình tôi đã ở đâu? căn nhà này cung cấp rồi liệu bao gồm đủ để sở hữ nổi một túp lều bé dại nữa ko ? đầy đủ thứ như con quay cuồng, số tiền quá to với một đứa con gái vừa ra trường, tôi thất vọng suy sụp trả toàn.
Bạn đang xem: Hoàng tử, chờ em tìm anh !
Rồi tôi quyết đinh gặp Hằng – đứa bạn cùng lớp. Hằng với tôi ko thân, nhưng không hiểu sao Hằng lại quý tôi, bao gồm lần tôi bị tụi đàn bà lớp bên bắt nạt, Hằng cũng xuất hiện giúp. Nhưng sau lần đó công ty chúng tôi cũng chỉ dừng ở mức bằng hữu trên lớp. Vày tôi trinh nữ Hằng thường xuyên cặp với đại gia, không phải tôi hổ hang với Hằng mà lại ngại với những người Hằng quen, có lần về bình thường với Hằng thân đường gặp mặt ông nhưng mà Hằng quen, hắn ta nhìn chăm bẳm vào tín đồ tôi, xúc cảm đó tôi không hề thoải mái, thậm chí là là sợ. Lần này quyết định chạm chán Hằng tôi đang nghĩ: chỉ cần làm sao trả nợ được mang lại gia đình, thì dù thế nào tôi cũng chấp nhận.
- ngươi bị điên hả Linh? Mày gồm biết mày đã tính cái gì không? Mày không hợp với cuộc sống đời thường này đâu. Về đi .
- Tao biết tao đang có tác dụng gì, dẫu vậy tao hết biện pháp rồi, 1 tuần nữa công ty nợ mang đến đòi tiền, mày bảo tao phải làm thế nào để kiếm đủ mấy trăm triệu đây.
- nhưng mà mày cũng không thể phân phối rẻ mình vậy nên được, tao làm tao biết, đôi khi nhục lắm
- Tao biết, coi như tao yêu mến đi, chỉ cần là fan chưa bà xã là tao chấp nhận, tao không muốn phá hoại niềm hạnh phúc người khác.
- mi nghĩ đầy đủ chuyện sẽ được như mày lựa chọn sao, mày không tồn tại quyền chọn ông chủ, chỉ ông chủ có quyền chọn mày. Ngươi về đi, nói với lũ chủ nợ trả dần, ko được dấn thân vào tuyến phố này, biết chưa.
- Từ bé xíu tới béo tao không làm được gì cho tía mẹ, tuy vậy lần này tao đề xuất phải làm cái gi đó, mày không giúp tao thì tao đã tự tìm kiếm cách.
- Mày... Thôi được rồi, tao giúp mày, về đi ngóng tin của tao
- Uhm, cảm ơn mày
Ngồi ngóng Hằng mà tôi như trên đống lửa, phần vì trù trừ Hằng gồm giúp tôi không, phần vì chưng nghĩ bản thân có chấp nhận được cuộc sống như vậy không? cuộc sống đời thường mà chưa lúc nào mình dám cách vào, liệu bố mẹ có đồng ý được đứa con đã lầm con đường như tôi nữa không? mà lại đó là phương pháp duy duy nhất để hoàn toàn có thể trả món nợ khổng lồ. Toàn bộ mọi vì sao chỉ là ngụy biện nhưng thôi, ngụy biện mang lại cái cuộc sống thường ngày tôi đang lao vào vào. Mọi để ý đến cứ xoay vòng vòng , tôi phải làm thế nào đây, đâu mới là con phố tôi cần đi?
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang loại suy nghĩ. Là Hằng, Hằng đang báo mang đến tôi tin vui? nhưng đó liệu liệu có phải là tin vui hay không?
- Alo.
- Báo mang lại mày một tin, tao tìm mang lại mày một người, nhưng fan đó bao gồm điều kiện, không cặp bồ, chỉ cưới, chiều nay 2h gặp mặt quán cafe Cuộc sống, mày nhớ cửa hàng này không?
- có tao nhớ, dẫu vậy sao lại cưới? Tao ...tao...
- ngươi cứ gặp đi đã, chiều nay tao cũng đi thuộc mày mà, không đam mê thì thôi. Cố nhé
Cưới? Đùa gì vậy? đương nhiên cưới sẽ xuất sắc hơn nhưng lại ai lại đòi cưới cơ chứ, tuyệt anh ta bị làm sao về thần kinh?
2h chiều quán cafe Cuộc sống
- Đây nè Linh, sao mang đến muộn vậy. Em reviews với anh Minh đây là Linh, cô bạn mà em ra mắt với anh. Sao? xinh xắn hơn lời em nói chứ?
Linh nhi nhí – Em chào anh
- Uhm, đẹp lung linh hơn lời em nói.
- Em tất cả hẹn nhị người thoải mái và tự nhiên nhé.
- Ớ, mày vứt tao ở đây á.
Không hiểu câu nói của Linh tất cả gì mà lại Minh và Hằng phá lên cười?
- Em yên chổ chính giữa đi, anh không ăn uống thịt em đâu, rộng nữa đây là quán cà phê anh làm gì em được chứ
- lưỡng lự được, có nhiều người bỏ thuốc vào thì sao – Linh lẩm bẩm
- Anh hứa vẫn không làm gì em được chưa? xuất xắc anh đưa sách vở và giấy tờ tùy thân mang lại em nhé, anh làm gì em em cứ kiện anh đi.
- Em cầm sách vở của anh rồi anh làm cái gi em thì em vẫn thiệt mà
Minh nháy mắt với Hằng - con bạn này của em độc đáo hơn anh tưởng đấy.
- Yên tâm đi Linh, tao đảm bảo, trường hợp anh ấy có làm những gì mày, tao sẽ bỏ da hắn đến mày. Yên trọng điểm đi nhé, tao đi đây
Hai bạn nhìn nhau đấu trí một hồi, Linh không thích người khác nhìn chăm bẳm mình như vậy. Nhưng Minh không có cái quan sát như sói đói của không ít người quen không giống của Hằng, góc nhìn Minh bên cạnh đó đang xay ngẫm, đánh giá Linh. Được phụ huynh nuông chiều từ bé, phải tính cách có phần ương bướng, Minh không thì thầm Linh cũng không, hôm nay cô nghỉ, chuẩn bị sẵn sàng ngồi cùng với anh cả ngày, chỉ gồm có người phong phú mới đề xuất quý trọng thời gian.
- Cô bé, em mong xin người khác làm cái gi cho mình thì phải nói chứ
- Em không xin, em chỉ thảo luận thôi – Càng về cuối giọng Linh càng nhỏ.
- Vậy em mong mỏi trao đổi như vậy nào?
- Em không biết – thiệt sự là Linh chưa lúc nào nghĩ đến chuyện này, Linh chỉ suy nghĩ mình cần tiên lo cho khoản nợ của gia đình chứ không nghĩ là mình tất cả gì, cùng họ yêu cầu gì sống mình cả.
- Em băn khoăn em bao gồm gì để đổi nhưng mà dám dựa vào Hằng vay mượn anh một khoản tiền khủng như vậy? ít nhất thì em cũng phải có gì thế chấp chứ
- vay ý ạ? Ah vâng em tất cả nhà, cũng đã đi làm, nếu như anh cho em vay mượn tiền, em sẽ trả dần dần dần, em hứa hẹn là đang trả, không quỵt của anh ấy đâu.
- Haha, em trả anh vào bao lâu?
- Em... Em... Mỗi tháng em sẽ chuyển hết lương mang đến anh ạ.
- Em vừa mới đi làm, lương bao nhiêu chứ?
- Em...em..., Chẳng cần anh cùng Hằng đã thì thầm rồi sao? Đâu đề xuất ép tín đồ khác vào mặt đường cùng, sao anh ko nói thẳng điều kiện của anh đi.
- không hẳn vừa rồi em hết sức cứng đầu, hy vọng so coi ai mở lời trước cùng với anh sao? Còn mạnh mồm nói muốn trao đổi cơ mà.
Linh cắn môi, cúi đầu, Linh biết bản thân là tín đồ đi xin cần phải có thái độ tốt, nếu là đi xin việc, giỏi xin một cái gì cô sẽ không còn tỏ ra vậy này, nhưng đấy là xin bạn ta chấp nhận mình là tình nhân. Linh không làm được, cô cấp thiết làm như không tồn tại gì mà nói với người ta: em hóa thân xác mình mang tiền được.
Thấy Linh yên lặng, đôi mắt ngân ngấn nước, Minh vẹo vọ lòng, ko nỡ làm nặng nề cô bé.
- Thôi làm sao cô bé, chớ khóc nhè cùng với anh chứ, anh chơi thôi mà, hiện nay mình nói chuyện tráng lệ và trang nghiêm nhé, anh hơn em tám tuôi đã tía mươi rồi, phụ huynh anh hy vọng anh đem vợ, em hoàn toàn có thể làm cô vk ngoan ngoãn của anh được chứ? đương nhiên lấy em rồi anh sẽ không để cha mẹ vợ vất vả với số chi phí nợ kia, em cũng rất có thể đi làm, nhưng mà vẫn bắt buộc làm tròn trách nhiệm của người vợ. Được chứ?
- Em...em...
Cuối thuộc tôi cũng mệnh chung phục số trời mà đồng ý làm vợ anh, một người vk được anh cài đặt về, liệu tôi có hạnh phúc không? Tôi thấy mình y hệt như cô vợ trong truyện " vk nhặt" của Kim Lân, chỉ khác là ck tôi không xấu xí nhưng đẹp trai phong độ. Cho đến tận ngày cưới tôi vẫn mỉm cười nói như thông thường để phụ huynh yên tâm, nhưng thực chất tôi không còn cảm nhận niềm hạnh phúc của cô dâu sắp đến về đơn vị chồng. Số đông thứ tôi đều tuân theo sự thu xếp của anh, trường đoản cú chụp hình ảnh cưới, nạp năng lượng hỏi, với ngay cả lúc này ngày cưới. Đâu đã là bến bờ hạnh phúc của tôi? Đang nghĩ ngợi lăng loàn thì Hằng cách vào
- Oa xinh nha.
- Uhm cảm ơn mày.
- Ngày cưới sao lại ai oán thế kia?
- mày biết mà
- Tin tao đi Linh, mi sẽ hạnh phúc với Minh. Minh... Anh ấy là bạn tốt.
Xem thêm: Tự Bảo Vệ Cho Mình Khỏi Bị Bức Xạ, Lời Bài Hát Đừng Bận Tâm
- Uhm tao biết anh ấy tốt.
Cứ vậy, sẽ 2 năm tính từ lúc ngày shop chúng tôi cưới nhau. Đúng như Hằng nói, Minh tốt và vô cùng cưng chiều tôi, công ty chúng tôi sống riêng rẽ ở 1 căn hộ thông thường cư khét tiếng đất Hà thành, Minh với tôi không thích hợp có bạn lạ nên có thể thuê lau chùi và vệ sinh nấu nướng theo giờ. Cho dù tôi có thể làm được, tuy thế Minh nói: khi nào thích thì tôi làm, không đề nghị quá nhọc lòng là gì. Minh cũng triển khai đúng lời hứa hẹn trả nợ cho cha tôi, bên cạnh đó anh cũng mua nhà ở mới rộng rãi, khang trang hơn cho những cụ. Phụ huynh chồng tôi sống làm việc nước ngoài, thỉnh phảng phất về cũng ở trong nhà chính, cuộc sống thường ngày của tôi rất có thể gọi là viên mãm. Fan ngoài quan sát vào nghĩ tôi siêu hạnh phúc, mang được người ông chồng thành đạt, tốt giang, chưa hẳn lo về gớm tế, mà lại anh cũng rất đỗi yêu chiều tôi. Ai cũng nói vậy, tuy vậy sao tôi lại ko thấy hạnh phúc. Cho dù Minh chính xác của một bạn chồng, anh đi đâu cũng nói với vợ, anh quan tâm cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ, anh chưa khi nào quên hầu hết ngày kỷ niệm. Nhưng bên cạnh đó chỉ bao gồm tôi lại bàng quan với tất cả, tôi ngần ngừ Minh tất cả yêu tôi không, với tôi cũng không biết tình cảm tôi dành cho Minh cố kỉnh nào. Tôi vẫn luôn có khúc mắc, tôi là 1 người bà xã được anh thiết lập về, yêu cầu tôi chỉ việc làm đúng cùng tròn trọng trách của một tín đồ vợ. Rất có thể anh chỉ làm những điều ấy vì nguyên nhân như tôi, có tác dụng tròn nhiệm vụ vợ ông xã của công ty chúng tôi chăng?
Vậy có lẽ rằng là vượt đủ cho 1 cuộc hôn nhân trao đổi. Tôi không hy vọng cũng chẳng mong gì thêm , chỉ mong muốn mọi việc ra mắt êm đềm như vậy.
Nhưng phần lớn lúc êm đềm quá lại bất chợt bao gồm sóng ngầm kinh hoàng nhất mà người trong cuộc ko biết. Hôm nay kỷ niệm tròn 2 năm ngày cưới của bọn chúng tôi, vẫn như hầu như năm, anh đã mời tôi đi ăn ở một quán ăn trong ánh nến lung linh nhằm chúc mừng. Về nhà nôn nả trang điểm, tôi không muốn anh chờ, cũng tương tự cô nhân viên sợ sếp đợi lâu sẽ ảnh hưởng trách phạt, cho dù anh trước đó chưa từng nặng lời cùng với tôi. Thốt nhiên tiếng chuông điện thoại thông minh vang lên
- Em ah, anh gồm việc, về muộn một ít nhé.
8h
- Anh xin lỗi, em ăn gì chưa? Anh gọi món ăn cho em rồi, bây giờ anh về muộn
9h
- Em đang làm cái gi vậy, ở một mình em có buồn không? Đồ ăn đạt được không em?
10h
- Em ngủ chưa? hóng anh, anh làm dứt việc sẽ về ngay.
11h
- Anh gồm việc, anh xin lỗi đã bỏ dở ngày kỷ niệm, anh sẽ đền sau nhé, đêm nay có lẽ rằng anh không về. Em có sợ không? Anh gọi Hằng sang trọng ngủ cùng với em nhé
15 phút sau Hằng xuất hiện ở đơn vị tôi
- Hai cả nhà thôi đi nhá, ck đi công tác có một hôm mà đã call tao thanh lịch ngủ với mày, yêu cầu nghĩ cho cảm thấy của người độc thân chứ. Này mi sao vậy Linh?
- bây giờ là lần trước tiên anh ấy vứt tao ở nhà một mình
- Gì? Thế mỗi một khi anh ấy đi công tác thì sao?
- Anh ấy bắt tao nghỉ làm đi cùng
- Đúng là Minh chiều mi quá mà, thôi tất cả một hôm, ngủ cùng với tao rồi buôn đến sáng cũng được
- Haizz, ngươi sao thế, vắng chồng có một ngày nhưng mày đã bi tráng thế tê ah?
- Hôm là kỷ niệm ngày cưới của tụi tao.
- Uhm, thông cảm đến anh ấy đi, các bước mà, anh ấy cũng có muốn vậy đâu. Minh cũng hại mày bi đát nên mới gọi tao qua phía trên nè, anh ấy cũng sinh sống với mày cả buổi rồi mới đi chứ gồm phải chưa chúc mừng đâu.
- trường đoản cú sáng đến giờ tao chưa chạm mặt Minh
- Gì? Sao lại thế?
- sáng sủa đi làm, Minh hẹn tối đi ăn uống cùng, nhưng mà lại báo bận, rồi không về.
- cầm ông ấy gồm nói là làm gì không?
- không những nói bận thôi
- Mày điện thoại tư vấn hỏi đi chứ, ngươi không thích ông ấy đi hôm nay thì bắt buộc nói nhằm ông ấy biết. Đây điện thoại này, call đi.
- Thôi, ngủ đi, tao chưa lúc nào hỏi han tốt xen vào việc của Minh.
Dù nói vậy, nhưng không hiểu nhiều sao tôi lại thấy buồn vô cùng. Anh vẫn hứa cùng tôi kỉ niệm ngày cưới cơ mà, sao lại thất hứa? Đúng là vì anh thất hứa yêu cầu tôi new buồn. Cần yếu ngủ nổi, tôi làm sao thế này? trong lòng luôn có một điều gì đó khó chịu bức bối, ko sao giải thích được.
- Hằng ơi, tao cực nhọc chịu
- Sao mày khó khăn chịu, đau? tuyệt ốm?
- Không, tao thiếu hiểu biết sao, có nào đó làm tao cảm xúc khó chịu, bứt rứt lắm.
- mi nói thật đến tao biết chuyện vợ chồng mày đi. 2 năm nay, dịp nào mi cũng nói mi ổn, mà lại sao tao thấy vợ ông chồng mày làm sao ấy.
Lần đầu tiên tôi đãi đằng những lưu ý đến thầm kím của bản thân về cuộc hôn nhân này. Bởi vì tôi đo đắn nói sao, cũng không thích phá vỡ cuộc sống đời thường bằng giấy màu hồng nhưng mọi bạn tưởng vậy. Tôi cứ làm một chiếc máy, một chiếc bóng bảo sao có tác dụng vậy, để vừa ý ông nhà của mình. Tuy nhiên sao hôm nay con tim của bạn máy lại buồn?
- ngươi nghĩ Minh chỉ coi mày là người vợ mua về thiệt ah? nếu vậy phải gì anh ấy chăm sóc mày cẩn trọng như thế?
- vị trách nhiệm.
- trách nhiệm thì chỉ cần vứt mang đến mày một gò tiền, rồi bắt mi sinh bé như chiếc máy đẻ, đấy bắt đầu là trách nhiệm của vợ, biết chưa? Chứ mày nghĩ sao, khi đại gia như Minh lấy mày về, xong để mày ở đây? mày nói ngươi không phù hợp xã giao, Minh cũng hạn chế, mặc dù cho có đi 1 mình cũng không đi cũng bạn khác chưa phải vợ mình, mày nói mi chưa ước ao sinh con, Minh đồng ý, nhưng không ý kiến, mày có biết Minh là nhỏ một, chuyện tất cả con áp lực đè nén thế như thế nào không? cơ mà đã lúc nào Minh để mày nghe lời than vãn của phụ huynh chồng chưa? Còn chuyện này nữa, tao chưa kể với mày, mày biết do sao tao lại reviews Minh cưới mày không? Minh là bạn của những người tình của tao, nhưng lại tao với Minh chỉ thôn giao quen thuộc biết, Minh rất khác họ. Tuy nhiên sau hôm ngươi nói cùng với tao chuyện gia đình mày, Minh đang đến chạm mặt tao, Minh hứa đã yêu thương chăm lo mày, nguyên nhân thì Minh ko nói. Kế tiếp tao tò mò về Minh, thấy anh ta tốt nên tao bắt đầu giới thiệu. Tin tao đi Linh, ánh mắt người của tao ít khi sai lắm, tao thấy Minh yêu thương mày.
- Nhưng, tao cùng với Minh gặp gỡ nhau thứ 1 là hôm này trình làng cơ mà, rộng nữa, Minh có tác dụng sao hoàn toàn có thể yêu tao.
- Vậy thì đi hỏi, sáng rồi đi hỏi những vướng mắc của ngươi đi.
- Đến công ty của Minh? Tao chưa bao giờ đến đó
- Thì bây giờ đến, đi tao đưa mày đến
Tôi không rõ xúc cảm trong lòng mình nắm nào, nhưng dường như có một dòng nước ấm chảy qua tim, có gì đấy lâng lâng, vui sướng cạnh tranh tả. Minh yêu thương tôi ? Điều này tôi chưa khi nào dám suy nghĩ đến. Liệu gồm thật sự như Hằng nói, anh ấy yêu tôi? câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Nhưng trớ trêu thay, cho công ty, cảnh tượng tôi nhìn thấy chưa hẳn anh làm việc suốt đêm mệt mỏi, nhưng anh đang ôm người phụ nữ khác ngủ trên sofa. Tôi bị tiêu diệt lặng, không tại vị nổi nữa, tôi thấy công sức của bản thân cạn kiệt,chỉ biết đứng đó nhìn hai người họ.
Hằng xông lên lôi tát người lũ bà đó, chửi rủa Minh là thiết bị tồi, Minh chú ý tôi như mong muốn nói gì đó, nhưng lại tôi bắt buộc ở lại phía trên thêm một khoảng thời gian ngắn nào nữa.Tôi đồng ý mình là bạn máy, là mẫu bóng, là người mang danh nghĩa vợ anh, tuy vậy tôi không gật đầu được sự phản bội bội. Cho dù cho chấp nhận chuyện anh cùng với người bầy bà khác là nghĩa vụ của tôi thì tôi cũng không làm được. Tôi lao ra khỏi công ty anh, yêu cầu đi thiệt xa, đi xa cái cảnh tượng đó. Tôi chạy trốn khỏi hiện nay thực, tôi không thích nghĩ mang lại cảnh đó. Còn nếu như không nhìn thấy anh vẫn là người ông xã chung thủy thương yêu tôi, cũng như Hằng nói anh yêu thương tôi. Tuy vậy sao tôi đau nỗ lực này, cảm giác khổ sở như bị ai đó xé nát con tim. Sao anh lại thay đổi xử với tôi như thế? vứt rơi tôi đi cũng người lũ bà khác vào trong ngày này? Anh coi tôi là gì? Ngồi sụp xuống đất mà lại khóc, chưa bao giờ tôi thấy mình đau buồn như vậy. Tôi không có đủ dũng mãnh đứng lên hỏi: sao anh lại đối xử cùng với tôi như thế? Tôi sợ, anh đã nói vì chưng cuộc hôn nhân gia đình của chúng tôi là cài đặt bán, ngán tôi rồi bắt buộc anh đi tìm niềm vui mới. Tôi sợ, anh sẽ nói tôi dính víu, sống cam kết sinh trong cuộc sống của anh, và khi anh ko cần, anh vẫn rũ bỏ. Tôi... Tôi sợ anh nói anh chưa lúc nào có cảm tình với tôi.
- Mày không vấn đề gì chứ Linh – lang thang cả buổi chiều, tôi như loại xác không hồn về bên Hằng, Hằng không hỏi, chỉ ôm tôi mang lại tôi khóc rồi ngủ thiếp đi. Đã tía ngày trong nhà Hằng, Minh không gọi điện cũng không xẹp qua, tôi mất anh ấy thiệt rồi sao?
- Uhm
- Mày bao gồm phản ứng gì đi chứ? ngươi cứ như nhẵn ma hỏi thì trả lời, nhìn mày cố này tao không chịu được. Mày bi quan hay khó chịu thì đi cho gã một trận, chứ nỗ lực này mày ko điên tao cũng điên mất.
- Tao mất anh ấy rồi.
- mày yêu Minh thiệt rồi hả?
- Tao không biết. Hằng ơi, thấy anh ấy do đó tao đau lắm, tim tao nhức như ai bóp chặt, tao không thở nổi nữa, tao ko dám gặp mặt anh ấy, nhỡ anh ấy nói ly dị với tao thì sao? tuy thế sao ba ngày rồi, ba ngày rồi anh ấy chưa tới tìm tao, gồm phải anh ấy không đề xuất tao nữa không?
- Mày vấn đáp thật mang đến tao đi. Mày tất cả yêu Minh không?
- Tao ko biết, ko biết.
- Mày không yêu thì đau làm gì, yêu hay là không chỉ mình ngươi biết thôi, yêu thì đi giành lại, còn ko thì vứt đi. Sống lại làm Linh vô bốn hay mỉm cười của hai năm trước.
- Tao không có tác dụng được, tao không thích mất anh ấy, cứ mang đến tao dựa dẫm cũng được, cơ mà tao vẫn quen gồm anh ấy trong cuộc sống này rồi. Từng ngày sáng nào anh ấy cũng bắt tao dậy sớm bữa sớm cùng, anh ấy nói: ao ước nhìn thấy tao để có sức sống làm cho việc. Tối mặc dù có đi tiếp khách, cơ mà biết tao sợ hãi tối, mất ngủ một mình, cứ giải pháp 1 giờ đồng hồ anh ấy sẽ điện thoại tư vấn điện hỏi han tao. Hàng đêm, cho dù phải thao tác làm việc thật muộn, tuy vậy cũng ôm tao đi ngủ, hóng tao ngủ say mới ngồi làm việc tiếp, thấy tao tỉnh mặc dù còn từng nào việc cũng biến thành bỏ đó ra dỗ tao ngủ lại. Ngươi nói đi fan như vậy tao nên quên nạm nào
- Vậy mày trả lời đi: yêu hay không yêu Minh
- Tao yêu.
- Anh vào đi, tất cả câu vấn đáp rồi đấy
Tôi ngỡ ngàng chú ý ra cửa ngõ thấy Minh. Sao anh lại sinh hoạt đây? Chuyện gì ráng này? người mà ba hôm nay tôi vừa mong mỏi gặp, nhưng mà cũng vừa hại đối mặt, anh nhỏ xíu đi, khuôn mặt luôn nở nụ cười, luôn bao dung nay tiều tụy đi khôn xiết nhiều. Mà lại anh mắt vẫn hiện hữu ý cười, anh cười gì chứ? mỉm cười đã lừa dối tôi nhưng tôi vẫn yêu anh sao?
- Nghe này Linh, chuyện mày bắt gặp hôm sinh sống công ty, là tao cùng với Minh bày ra nhằm mày hiều rõ cảm tình của mày, không hẳn vật vờ nghĩ ngợi lung tung, chuyện tình cảm hạnh phúc hay không do mày thay giữ. Ghi nhớ đấy. Tao để không khí cho nhì người.
- Linh – Minh chạy mang lại ôm tôi – Anh xin lỗi, tất cả là trên anh, anh biết em luôn nghĩ anh và em không tồn tại tình cảm gì, anh sẽ giành hai năm qua làm hồ hết chuyện nhưng mà lại quan yếu làm cảm hễ được em. Em cúng ơ với đa số chuyện, anh vô cùng sợ em như vậy, anh chỉ mong muốn em quay lại là cô nhỏ bé vô tư, có nụ cười bùng cháy rực rỡ như trước. Anh sai rồi, anh làm em buồn, làm em khóc là anh sai. Anh xin lỗi.
Xem thêm: Viết Chương Trình Pascal Tìm Số Lớn Nhất Trong 3 Số, Tìm Số Lớn Nhất Trong 3 Số
- Trước kia? Anh biết em của trước kia?
Dù bí quyết của anh làm cho tôi giận thật, tuy nhiên mà cũng nhờ vào đó khiến cho tôi hiểu cảm tình của mình.